Điều hạnh phúc nhất là ông trời ban cho người phụ nữ đó chính là tình mẹ con, nhưng không phải ai cũng có được điều đó. Có nhiều người phụ nữ phải tìm kiếm niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và đơn giản ấy trong nước mắt và trong sự chờ đợi.
Họ đi điều trị, đi phẫu thuật, những hi vong mong chờ được đón nhận bằng sự thất vọng và hiếm hoi niềm hạnh phúc, có những người phải đổ tiền đi cấy phôi không biết bao nhiêu lần nhưng kết quả cũng chẳng thấy đâu, sự tuyệt vọng lấn tràn niềm hi vọng.
Sự đau đớn ấy không ít người phụ nữ phải gánh chịu,còn đàn ông, họ nghĩ gì, tất nhiên những buổi đâu là sự thông cảm. Nhưng thời gian trôi qua, sự thông cảm ấy biến thành nỗi thất vọng, họ không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, họ phải đi tìm, đi tìm cái hạnh phúc mà vốn dĩ họ phải có, cái hạnh phúc rất đơn giản, được làm cha.
Cũng như bao người phụ nữ khác, lấy anh về tôi luôn cố gắng làm cho anh được hạnh phúc, cho anh phải tự hào khi có được một người vợ như tôi và cho mọi người phải ganh tị với anh. Tôi chăm lo cho anh từng chút từng chút mặc cho bên cạnh tôi là cả đóng việc tràn trề, nhìn thấy anh cười và khoẻ mạnh, tôi hạnh phúc biết bao, nhưng tôi lại không ngờ, tôi không thể giúp anh “được làm cha!”
Cái mà tôi thấy xót xa nhất! Anh yêu tôi, tôi biết, anh yêu tôi rất nhiều nên anh cứ đợi chờ vào những ca phẫu thuật chữa trị vô sinh, những lần cấy phôi không đạt kết quả.
Có những lần anh nhìn tôi mà xót xa không nói và tôi biết chính anh cũng xót xa cho bản thân, nhưng tôi biết phải làm sao đây, ngoại trừ những cử chỉ ân cần nhẹ nhàng tôi dành cho anh, nhưng anh ơi, khi tôi đề nghị mình “chia tay” thì tại sao anh không đồng ý. Tôi biết bởi vì anh yêu tôi, và tôi cũng yêu anh, vì yêu anh tôi mới đau lòng đứt ruột mà nói lên 2 tiếng “ chia tay”.
Và thế là trời không phụ lòng người, không phụ tình yêu của tôi và anh, một ngày như bao ngày khác, bổng dưng tôi muốn ói, người mệt lả, tôi ngất ngưỡng trên chiếc giường, anh đến và chăm sóc tôi như bao lần tôi bị bênh, sự ân cần quan tâm của anh, cả cuộc đời này tôi không thể nào quên được,và tôi biết cũng chẳng có người đàn ông nào cho tôi được điều đó.
Và những ngày sau cũng thế, tôi thấy sợ mấy món ăn, thức uống, kể cả những cái mà tôi hay thích ăn nhất, tôi cũng cảm thấy ghê rợm, tôi trễ kỳ đã hơn tuần rồi. Một sự lạ kì trong suy nghĩ nhưng nhanh chóng tôi phạt tay đi vì tôi vẫn thường hay trễ như thế mà. Sao lòng tôi sùng sục quá, tôi cảm giác hình như mình mang thai, tôi chạy nhanh ra hiệu thuốc để mua que, ôi, một sự hạnh phúc tuyệt đỉnh, que 2 vạch, cái mà tôi mong chờ suốt 8 năm chung sống với anh, tôi hét vang lên “Á…á…….”
Nhảy cỡn lên như một đứa trẻ 16 “mình có thai rồi! mình có thai rồi!” Không thể nào quên được, tôi giật nhanh cái điện thoại gọi ngay cho anh: “anh ơi! Em có thai rồi!” tiếng anh bất ngờ : “sao? Em nói…nói gì?” , “em có thai rồi, có thai rồi, anh nghe rõ chưa!” tôi bật cười trong hạnh phúc.
Tích tắc anh xuất hiện trước mắt: “anh hạnh phúc quá! Anh yêu em! Anh hạnh phúc quá! Cảm ơn ông trời, và cảm ơn em đã cho anh được làm cha”, anh ôm lấy tôi và cười ra nước mắt.
43 tuổi, một người đàn ông 43 tuổi bây giờ mới biết cảm nhận được làm cha, tôi biết anh cảm nhận được hạnh phúc hơn tôi nhiều. Anh nhẹ nhàng bồng tôi lên ghế như thuở đâu 2 đứa yêu nhau, nhẹ nhàng anh vuốt bụng tôi và hỏi “thật không em, bây giờ mình đi khám ngay nhé, mình không đi xe máy nữa, sẽ sốc lắm, con sẽ không chịu đâu, anh đón taxi nhé! Em ngồi đây đợi nhé! Anh yêu em!” Anh không để tôi nói một lời nào, tôi chỉ biết cười trong hạnh phúc, anh đi gọi taxi…
“Khám thế nào rồi em?” , “được hơn 6 tuần rồi anh ạ!” “6 tuần rồi cơ à, 6 tuần rồi mà giờ mới biết, sao anh được biết chậm thế, 6 tuần rồi cơ à, vậy là hơn 30 tuần nữa là nhà mình có thêm một bé con à”.
Anh cười trong hạnh phúc, bỏ đi những ánh mắt nhìn xung quanh, lại một lần nữa, anh ôm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên, dường như anh muốn cho tất cả mọi người thấy được niềm hạnh phúc vui sướng của anh. Và từ đó, đã nhẹ nhàng, nay anh còn nhẹ nhàng hơn chăm sóc cho tôi, anh không cho tôi tự đi làm, ngày nào cũng đón taxi và tự mình đưa tôi tới công ty.
Anh không cho tôi thức khuya hơn 10h, cứ đúng 10h anh lại bồng tôi lên giường và nói: “bé yêu ngủ ngoan nhé để con yêu được khoẻ mạnh nè!”, dù chúng tôi đã lớn nhưng những câu nói ấy anh không bao giờ bỏ đi, anh làm tôi hạnh phúc sung sướng, cái mà bao nhiêu người ao ước có được.
Nhưng niềm hạnh phúc ấy chẳng được bao lâu, khi thai được 10 tuần 3 ngày, đúng 10 tuần 3 ngày thì anh đã đưa tôi đến bệnh viện trong cơn mê và máu không ngừng chảy ra phía dưới. Bác sĩ nói, sức khoẻ tôi quá yếu để giữ lại cái thai này và tôi có nguy cơ không thể có thai, dù có thai cũng rất có khả năng gặp lại trường hợp này.
Anh cầm lấy tay tôi, gục mặt vào tay tôi, anh khóc, tôi choàng tỉnh dậy và hỏi anh: “Sao em lại ở đây? Bệnh viện à? Em bị sao thế? Em lại tuột huyết áp hả anh, hay thiếu máu… Không, dạo này em khoẻ lắm mà, em đâu có bị gì? Anh trả lời đi, sao anh khóc?”
Anh không nói gì chỉ nhìn tôi, giật mình tôi nhìn xuống bụng: “con em, con của em làm sao hả anh?” Tôi chỏm người dậy giật lấy đôi vai anh và cảm thấy phía dưới mình rất đau… “Á…” Tôi la lên, anh dìu tôi xuống và nấc từng tiếng: “đêm qua…em mê sảng, mồ hôi nhễ nhại….anh…anh thấy phía dưới chảy máu rất nhiều,……….anh vội vàng đưa em tới bệnh viện…( anh nuốt nước mắt vào lòng)… Nhưng bác sĩ bảo đã quá trễ, và sức khoẻ em thì quá yếu để có thể giữ…..”, tới đây anh dừng lại.
Tôi điếng người, tôi không khóc nhưng sao nước mắt cứ chảy ra, tôi quay sang an ủi anh. Không sao đâu, có thai được một lần sẽ có được lần sau mà anh, lần sau em cố gắng hơn, thai sẽ không mất nữa đâu mà…” Tôi nói trong nước mắt, anh im lặng và không nói gì hết, anh chỉ gật đầu, thì ra anh không muốn tôi biết được sự thật ngay lúc này, anh sợ tôi sốc, anh sợ huyết áp tôi lại tuột xuống, và anh sợ sẽ mất luôn cả tôi.
Trong tâm trí anh luôn nhớ đến lời bác sĩ: “chị ấy không được bị sốc, nếu không tôi e ngại đến tính mạng, tôi mong anh tìm cách khuyên nhủ, cái gì cần thì nói, không thì thôi, hãy để chị bình phục hẳn cái đã….”
Tôi xuất viên được khoảng 1 tuần, sức khoẻ cũng dần bình phục, nhưng từ ấy tôi thấy anh buồn hẳn, đơn giản trong suy nghĩ, tôi nghĩ anh buồn khi mất con… Tôi mở cuốn sổ khám bệnh ra xem và dòng chữ “khó có thể mang thai…” đập vào mắt tôi. Tim tôi như loạn nhịp, thì ra anh giấu tôi, một mình gánh chịu nổi đau trước.
Bình tĩnh tôi đi đến bệnh viện tìm gặp bác sĩ và chỉ có một lời khuyên duy nhất mà ông dành cho tôi “chị không nên có thai, vì chưa chắc chị sẽ giữ được và còn nguy hại đến sức khoẻ của mình”.
Tôi nói trong nước mắt “không còn cách nào khác hay sao bác sĩ, bác sĩ có biết 8 năm nay, tôi chờ đợi cái ngày được làm mẹ không, tại sao, tại sao bác sĩ không cho tôi hi vọng chứ!”
“Chị đừng nên xúc động, tôi nghĩ sẽ còn cách giải quyết, chị có thể nhận con nuôi, tôi sẽ giúp chị!”
“Không còn cách nào khác hả bác sĩ?” “Tôi nghĩ đây là cách tốt nhất”.
Đựơc sự giúp đỡ, vài ngày sau đó, tôi đã mang về nhà một bé gái mới sinh được khoảng 5 ngày, một bé gái tội nghiệp bị bỏ rơi, và không quên bác sĩ còn tư vấn cho tôi mua sữa gì và chăm sóc ra sao. Chồng tôi về nhà bất ngờ bất ngờ với sự xuất hiện của một sinh linh bé bỏng, “đứa con nuôi” cái mà anh chưa bao giờ đồng ý khi tôi đề nghị.
“Em tự ý à, tại sao em không hỏi anh, anh chưa đồng ý em đã mang nó….”
Anh chợt nhìn vào khuôn mặt và cái miệng móm mém xinh xắn đang ngủ, đôi tay bé bỏng đang ngoe nguẩy sang một bên, anh quỳ xuống bên cạnh chiếc giương “nó dễ thương quá em nhỉ!” và anh cười.
Và quãng ngày hạnh phúc lại trở về với tôi, tôi thầm cảm ơn đứa bé, cảm ơn bác sĩ đã ban cho chúng tôi hạnh phúc, giá như tôi xin một đứa bé về sớm hơn chắc bây giờ nó cũng được dăm tuổi, sao lúc trước tôi quá yêu đuối mà không dám quyết định khi anh ấy không đồng ý nhỉ.
Bây giờ bé con đã được gần 2 tuổi, xinh lại càng xinh, chồng tôi từ khi có bé ấy, đi đâu anh cũng dắt bé theo, cuối tuần nào cũng dắt cả nhà đi dã ngoại. Giờ tôi mới biết được hạnh phúc khi được làm mẹ, khi có con, dù đó không phải là con tôi. Khi mình không có được những cái không thuộc về mình,những cái đơn giản mà mình không có, hãy đón nhận một cái khác tương tự, nó cũng làm bạn hạnh phúc như cái thuộc chính sỡ hữu của mình.
Đừng quỵ luỵ trước số phận không được làm mẹ làm cha, con nuôi tuy sự thật không phải là con ruột như nó cũng góp phần rất lớn tạo nên hạnh phúc cho chúng ta. Còn những người may mắn được làm mẹ, thì hãy nên trân trọng vì điều đó, những điều tưởng đơn giản nhưng không đơn giản tí nào.
Sưu tầm