Tôi đã không kìm được nước mắt khi đọc câu chuyện này. Đơn giản lắm nhưng điều đó giúp tôi tin tưởng vào tình yêu và thấy trân trọng hơn những gì mình đang có.
Anh chị đến với nhau bằng tình yêu thương chân thành, vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách suốt 3 năm yêu nhau. Ngày lấy nhau, công việc của cả anh và chị đều chưa ổn định nên vô cùng khó khăn và chật vật. Nỗi lo toan về cuộc sống và gánh nặng cơm áo gạo tiền khiến anh chị không ít lần cãi vả và xô xát.
Thế nhưng, những khó khăn ấy dần cũng qua đi. Anh tìm được công việc tốt hơn, thu nhập ổn định, chị cũng có một công việc mới để để phụ giúp anh trang trải cuộc sống gia đình.
Tháng ngày cứ qua đi, anh chị đã có nhà, có chút vốn liếng để dành và có những đứa con thật xinh đẹp, ngoan ngoãn. Ngẫm lại gần 10 năm lấy nhau, hạnh phúc có, nước mắt cũng không ít nhưng anh chị vẫn sát cánh và yêu thương nhau hết mực.
Cuộc sống của anh chị cứ ngỡ từ nay về sau sẽ được bình yên, hạnh phúc như vậy. Nào ngờ số phận trớ trêu đã khiến hạnh phúc đó rẽ ngược ra một hướng khác mà chẳng ai có thể ngờ đến được.
Hôm ấy là ngày sinh nhật của chị, anh định sẽ dành cho chị một bất ngờ để thể hiện tình yêu của anh dành cho chị. Anh xin về sớm hơn so với mọi khi và tự tay đi chọn bó hoa hồng đẹp nhất cùng món quà trên tay mừng thầm nghĩ đến gương mặt xinh đẹp, hạnh phúc của vợ mình khi nhìn thấy nó.
Bỗng, rầm một tiếng, anh cảm thấy mình dần chìm vào cơn mê, anh nhìn thấy máu chảy và nước mắt mặn chát. Anh cảm thấy đau đớn và bất lực. Anh chỉ kịp nhận thức rằng sinh nhật này của chị anh không thể hoàn thành được tâm nguyện rồi.
Tỉnh dậy trên chiếc ga giường trắng xóa, điều đầu tiên anh thấy là đôi mắt đỏ hoe vì khóc của vợ, cơ thể đã khiếm khuyết đi một phần của anh. Anh đã phải cưa bỏ đi một bên cánh tay vì tai nạn. Nỗi đau về thể xác giờ đây chẳng thấm gì so với nỗi đau tinh thần mà anh đang phải gánh chịu.
Anh bỗng trở nên tàn phế tức là sẽ chẳng làm được việc như trước. Gánh nặng gia đình sẽ đặt lên vai người vợ tội nghiệp của anh. Và điều anh hối tiếc nhất là không thể dành trọn vẹn hai cánh tay để ôm ấp, vỗ về cho người vợ anh nhất mực yêu thương mỗi khi mệt mỏi, yếu đuối.
Anh đã im lặng và cam chịu nỗi dằn vặt, bất lực của mình từ lúc ấy. Anh chỉ biết nuốt nước mắt vào trong khi thấy vợ anh phải tất bật, vất vả ngược xuôi để lo lắng cho anh, cho các con anh. Anh muốn đưa tay ôm chị vào lòng nhưng lại không đủ can đảm và tự tin khi chỉ còn lại một cánh tay.
Anh càng thấy đau đớn khi chị vẫn yêu thương, chăm sóc tận tình cho anh mỗi ngày. Giá như anh có thể làm được điều gì đó để thay đổi số phận của mình hay giải thoát cho người vợ của mình.
Hôm nay lại là sinh nhật của chị, tròn 1 năm biến cố cuộc đời xảy đến với anh và gia đình. Anh vờ như không hay biết gì và lảng tránh ánh mắt của chị. Chị chỉ nhìn anh âu yếm, chị cười và hỏi anh: “Anh có biết chiếc nhẫn cưới của anh đi đâu rồi không?”
Anh bỗng giật mình vì từ khi bị tai nạn bên cánh tay đeo nhẫn, anh quá buồn và cũng chẳng để ý đến nó nữa. Anh chỉ gượng cười và nhìn chị đầy tội lỗi.
Bỗng chị kéo từ trên cổ ra một sợi dây chuyền có lồng hai chiếc nhẫn cưới. Anh sửng sốt nhận ra đó chính là sợi dây chuyền mà anh định tặng chị sinh nhật năm ngoái, còn hai chiếc nhẫn kia chính là đôi nhẫn cưới của anh chị. Bàn tay còn lại của anh run run cầm lại sợi dây chuyền mà không thốt nên lời.
Lúc này, chị mới nhẹ nhàng ôm lấy anh và nói: “Em không bao giờ nghĩ sẽ thôi yêu anh, thôi bên anh chỉ vì anh thiếu đi một phần cơ thể. Anh không thể tự đeo lại chiếc nhẫn này nữa, vậy thì em sẽ để chúng gần sát nhau như một đôi không tách rời. Điều đó có nghĩa rằng chúng ta vẫn yêu nhau, vẫn cần nhau và sống với nhau cho đến trọn cuộc đời này.
Nếu anh không thể dùng hai cánh tay để ôm em như trước kia được nữa thì em sẽ dùng hai cánh tay em để bù đắp những khoảng trống ấy. Em sẽ ôm anh và để chúng ta cùng cảm nhận được hơi ấm của nhau. Đó chính là hạnh phúc anh ạ”.
Nước mắt anh rơi tự khi nào. Anh đưa cánh tay còn lại ôm thật chặt chị vào trong lòng. Anh đã biết mình mất đi một cánh tay vĩnh viễn nhưng anh mãi được yêu và vẫn đang yêu. Anh đã không lầm khi chọn chị và dành trọn vẹn tình yêu của mình cho chị.
Anh có thể mất đi một phần cơ thể nhưng không bao giờ mất đi tình yêu và hạnh phúc bên người vợ tuyệt vời như chị. Đáng lẽ anh phải cảm ơn biến cố ấy để em nhận ra được giá trị đích thực của tình yêu và ý nghĩa của tổ ấm anh đang có.
Theo blogtamsu