Mọi người ai ai cũng có vẻ rất vội vàng và bận rộn. Mà sao trong lòng tôi lại thấy chênh vênh đến vậy. Tôi chẳng thấy được gì trong lòng khi mọi thứ đều đang ngổn ngang, hỗn độn…
Tuổi 22, cái tuổi mà trước đây tôi chưa từng nghĩ nó lại khó khăn đến vậy. Khó khăn mọi thứ. Cái tuổi mà vừa bước ra khỏi cánh cổng trường đại học bắt đầu va vấp với cuộc sống và nhiều khi tôi thấy cuộc sống này đã chiến thắng tôi. Ngày trước, tôi đã từng nghĩ rằng chẳng cần phải đi làm cứ được ăn bám bố mẹ mãi là tốt rồi. Nhưng khi cái tuổi 22 đến hai từ “ăn bám” sao bỗng dưng cảm giác nó khó khăn và nặng nề đến vậy. Có những ngày tháng tôi thấy sợ, thấy sợ nỗi sợ mang tên tuổi 22.
Ra trường nỗi sợ lớn nhất là đối mặt với hai từ “thất nghiệp”, nó thật sự là nỗi sợ đối với bất cứ ai. Những ngày đầu chưa tìm việc, ở nhà cảm giác mọi thứ trôi qua thật buồn chán. Không còn được đến trường, cũng chẳng biết làm việc gì. Những ngày tháng ấy trôi qua thật tẻ nhạt và buồn chán.
Mỗi khi thấy bố mẹ lại cảm giác mình như đang là một cái gánh nặng, thấy bản thân thật vô dụng.Rồi bắt đầu trải qua những tháng ngày khó khăn của tuổi 22. Với tấm bằng đại học trên tay, tôi lao ra đường xin việc.
Tìm hiểu trên mạng, qua bạn bè thấy chỗ nào tuyển dụng phù hợp là nộp hồ sơ vào. Làm cả chục bộ hồ sơ đâu đâu cũng nộp. Ở cái thời buổi thầy nhiều hơn thợ này để kiếm được một công việc đúng với chuyên ngành mình học, đúng với sở thích thì là rất khó khăn.
Những ngày tháng mà ra đường lúc sáng sớm và trở về nhà khi trời đã muộn chỉ mong tìm kiếm cho bản thân một công việc thân tốt. Những ngày tháng mà nhiều khi cảm giác chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn.
Nhiều lúc muốn đi đâu đó thật xa, đi một cách vô định. Đi mà chẳng cần biết điểm đến, đi đâu cũng được chỉ cần bản thân thấy được thoải mái. Lại có những ngày lại chỉ muốn ở nhà quận tròn và ngủ một giấc thật dài để không cần nghĩ ngợi gì cả. Nhiều khi thấy nản, thấy mọi thứ khó khăn và muốn bỏ cuộc.
Bạn bè ra trường có những đứa đã tìm được công việc ổn định, có những đứa chí ít cũng đã làm một việc gì đấy còn tôi vẫn đang loay hoay với mọi thứ. Nhiều khi thấy bạn bè ngồi với nhau, chúng nó kể chuyện công việc, kể chuyện đi làm mà sao thấy thèm được đi làm đến thế.Hà Nội, những ngày cuối tháng 10 trời đã se se lạnh. Nhìn qua cửa xe bus ra ngoài, cuộc sống ở bên ngoài đó vẫn vội vã, ồn ào và nào nhiệt. Mọi người ai ai cũng có vẻ rất vội vàng và bận rộn. Mà sao trong lòng tôi lại thấy chênh vênh đến vậy. Tôi chẳng thấy được gì trong lòng khi mọi thứ đều đang ngổn ngang, hỗn độn…
Nhiều khi đã muốn bỏ cuộc, đã muốn buông xuôi cho cuộc đời này nó xô đẩy vì thấy mệt mỏi, vì thấy chán nản. Vì nhiều lúc thật sự rất muốn nói ra với tất cả mọi người rằng tôi đang không ổn và rằng tôi đang phải gượng cười, đang phải tỏ ra rằng tôi vẫn ổn. Nhưng mà tôi mới chỉ chào đón cái tuổi 22 của tôi thôi mà. Nó còn khá dài và tôi thì vẫn phải bước tiếp.
Tôi sẽ vẫn phải cố gắng, cố gắng hết mình để có một kết quả tốt. Tôi vẫn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cuộc đời là vậy mà, có ai mà chưa từng chênh vênh, chưa từng trải qua khó khăn. Có khó khăn mới càng khiến con người ta có thêm động lực nhiều hơn.
Theo: GUU
Vui lòng chọn ngày bắt đầu(*)
Vui lòng chọn chu kỳ(*)