Hạ cánh lúc 8 giờ tối. Về đến nhà đã hơn 10 giờ đêm. Chợt nhận được tin nhắn của con gái: “mẹ ơi, gọi cho con”. Tôi lập tức gọi skype, nhưng con đã để máy ở chế độ im lặng. Một lúc sau, con nhắn lại: “Con vào học rồi, 3 tiếng nữa mẹ nhé”. Tôi liếc đồng hồ, 3 tiếng nữa thì gần 2 giờ sáng ở đây. Bèn nhắn lại: “Em bé này cần phải đi ngủ” – mẹ con tôi hay gọi nhau là em bé.
Sáng hôm sau, tôi canh để gọi nói chuyện bằng được với con, vì biết là phải có chuyện gì đó cần tâm sự, thì con mới nhắn một cách khẩn thiết vậy.
Câu đầu tiên con nói: “Mẹ ơi, con sợ lắm. Ở đây học khó lắm, khác hẳn ở trường Cate. Con sợ con không học giỏi được mẹ ạ”. Đã trải qua tình huống này vài lần, tôi nói với con bằng giọng vui vẻ, pha chút hài hước: “Ơ, sao con phải học giỏi? Mẹ có bao giờ bắt là con phải học thật giỏi đâu?”.
Con nói tiếp bằng giọng đã bớt đi chút sự căng thẳng: “Nhưng nếu học không giỏi thì sau này khó tìm việc lắm mẹ ạ”. Tôi cười cười nói với con: “Hình như trên thế giới có hơn 200 nước, không tìm được ở nước này, thì tìm nơi khác. Mẹ cũng thích sau này con làm việc ở những nước “khỉ ho cò gáy”, để mẹ có cơ hội đi theo. Nhưng ở trường đó, ai cũng học “như điên” vậy hả con?”. “Mẹ ơi, ai cũng thức đến 1 -2 giờ đêm để học. Có 1 môn con học, mỗi tuần phải đọc 1 quyển sách dày cộp, rồi viết”.
Tôi bèn bỏ bớt cái giọng đùa cợt, nói với con một cách nhẹ nhàng: “Mẹ chỉ cần con luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Sức khỏe là quan trọng nhất với con người. Con cứ bình tĩnh mà làm quen với môi trường mới, và bình tĩnh mà học. Đó là trường Brown cơ mà, và mình không thể nghĩ là vào đó học lại dễ được. Con cứ cố gắng một cách hợp lý, nếu kết quả là trung bình cũng đâu có sao? Còn nếu sau vài tháng hoặc 1 năm, con thấy quả thật học ở đó là quá sức, thì mẹ con mình lại cùng nhau bàn về việc con tìm trường khác để chuyển”.
Con hỏi hơi ngạc nhiên: “Thế mẹ sẽ không thất vọng về con à?”. Tôi cười: “Mẹ chưa và sẽ không bao giờ thất vọng về con. Con luôn cố gắng hết sức, kết quả thế nào không phải là điều quá quan trọng với mẹ. Nhưng con luôn phải ngủ đủ giấc, ăn đủ chất, và phải khỏe mạnh”. Rồi tôi chuyển giọng tinh nghịch: “Cuối tuần có party không đấy? Không được ngồi lì trong thư viện hoặc trong phòng để học suốt ngày đâu nhé, phải cafe cà pháo với bạn bè đấy”. Con ngơ ngác hỏi: “Cà pháo là gì hả mẹ?” Thế là tôi phá lên cười, cố giải thích cách nói của giới cafe Việt nam, sau cùng có vẻ con hiểu.
Vậy đấy các bạn ạ. Mỗi khi bước vào môi trường mới, ai chẳng có những giây phút chán chường, thất vọng, cảm thấy mình không thể vượt qua. Nếu không có chỗ dựa về mặt tâm lý, những suy nghĩ tiêu cực có thể lớn dần. Cái các con cần là sự chia sẻ và ủng hộ hết mình của bố mẹ, chứ không phải là những lời khuyên theo kiểu chung chung, hoặc lên gân không cần thiết.
Cũng như bao lần trước, tôi biết con gái sẽ vượt qua mọi khó khăn ban đầu. Nhưng quả thật tôi không bao giờ gây sức ép với những yêu cầu về kết quả học của con. Nếu chỉ một vài lần con tâm sự, thấy bạn không thông cảm được với tâm trạng của con, con cái sẽ im lặng không nói với bạn nữa. Và điều đó nguy hiểm vô cùng.
Con gái ơi, con cứ cố gắng nhé, mẹ luôn ở bên con trong mọi tình huống xảy ra, luôn nâng đỡ và ủng hộ khi con gặp khó khăn. Hãy luôn sống thật với cảm xúc của bản thân, đừng phải lên gân để chứng tỏ mình là người hoàn hảo, đừng phải cố lung linh khi mình chán chường hoặc mệt mỏi, và hãy cứ nói ra cho nhẹ nỗi lòng. Hãy luôn là con, cô gái giản dị, chân thành với bạn bè. Hãy luôn là con, với đôi mắt sáng và nụ cười tươi rói. Hãy luôn là con – cô bé sống có nguyên tắc và hoài bão, cô bé con của mẹ.
Con lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc, hài lòng với bản thân và yêu thích những việc con làm – đó là niềm vui và thành công lớn của cuộc đời mẹ rồi. Mẹ tự hào vì chính bản thân con, chứ không vì những điểm số hoặc thành tích con đạt được.
Nguồn ST
Vui lòng chọn ngày bắt đầu(*)
Vui lòng chọn chu kỳ(*)
Vui lòng chọn ngày sinh(*)
Vui lòng chọn giới tính(*)
Vui lòng nhập nhập chiều cao(*)
Vui lòng chọn nhập cân nặng(*)