“Đối với vợ, chồng là một thứ gì đó còn quan trọng hơn cả người thân nữa đấy các anh ạ. Vì vậy hãy yêu cô ấy thật nhiều!”, ông bố trẻ Hà Đoàn viết.
Người ta thường nói: “Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà vượt cạn mồ côi một mình” và cho đến khi được tận mắt chứng kiến cảnh “đi đẻ một mình” của vợ thì có lẽ các anh chồng mới thật sự hiểu thêm được những vất vả, gian nan mà người phụ nữ phải trải qua. Anh chồng trẻ Hà Đoàn (sinh sống tại Gia Lai) cũng từng có những trải nghiệm như vậy.
Anh cho biết vợ chồng anh quen nhau 10 năm, yêu nhau 7 năm và cưới nhau được 5 tháng thì có con gái đầu lòng. Mặc dù rất muốn được ở bên vợ trong giây phút vượt cạn cam go nhưng do quy định của bệnh viện nên anh chỉ có thể dìu vợ đến gần phòng sinh rồi chờ đợi ở bên ngoài.
4 giờ chờ đợi vợ sinh con với anh Hà Đoàn là khoảng thời gian dài tưởng như vô tận và những lo lắng không yên. Trong thời gian đó, anh còn phải 2 lần ký giấy cam kết vì vợ khó đẻ phải truyền nước và sau đó buộc phải đẻ mổ. May mắn, cuối cùng chị Hòa Thanh (vợ anh Hà Đoàn) cũng đã hạ sinh con gái đầu lòng thành công.
Chia sẻ thêm về ca sinh của mình chị Hòa Thanh cho biết: “Mình sinh bé sớm hơn dự sinh gần một tháng nên mới khó sinh. Em bé còn bị nhau quấn cổ một vòng do mình đau đẻ lâu quá. May mắn cuối cùng con cũng chào đời an toàn.” Hiện tại, bé Cám nhà anh chị đã được 1,5 tháng tuổi.
Trải qua những giờ phút chứng kiến cảnh vợ vượt cạn, anh Hà Đoàn càng thấy thương vợ nhiều hơn: “Ký xong tôi mới nghĩ lại tại sao có mẹ vợ ở đó, vào lúc khẩn cấp như vậy mà phải tìm tôi để ký.
Cái khoảnh khắc ấy tôi mới chợt nhận ra rằng, bây giờ tôi là người quyết định mạng sống của cô ấy chứ không phải là cha mẹ nữa rồi. Chồng là một thứ gì đó còn quan trọng hơn cả người thân nữa đấy các anh ạ. Hãy yêu cô ấy thật nhiều nhé!”
Những dòng chia sẻ đầy cảm xúc của ông bố trẻ ngay lập tức đã nhận được sự chú ý của cư dân mạng. Bài viết sau khi đăng tải đã nhận được 45 nghìn lượt “like”; gần 23 nghìn lượt chia sẻ và rất nhiều bình luận khen ngợi anh chồng trẻ tâm lý, tình cảm với vợ.
Được sự đồng ý của nhân vật, xin trích dẫn nhật ký đưa vợ đi đẻ của anh Hà Đoàn dưới đây:
Chúng tôi cưới nhau được 5 tháng thì cô ấy sinh cho tôi một cô công chúa.
Còn nhớ cái ngày hôm đó, mặc dù đau nhưng cô ấy vẫn cười rất tươi chờ tôi về. Khi tôi đến bên giường cô ấy còn xoa bụng bảo: “Cám nó chờ ba về mới chịu ra đấy”. Thấy vợ còn tỉnh táo khoẻ mạnh vậy tôi cũng nhẹ nhõm. Tại xem phim thấy người ta đau đẻ kinh khủng lắm nên nằm trên xe cứ nghĩ vợ mình cũng đang như vậy nên nóng hết cả ruột.
Đến 8 giờ sáng thì vỡ nước ối. Tôi đỡ vợ từ phòng chờ sang phòng sinh mà hoang mang quá. Cô ấy bắt đầu khóc, nước ối thì lênh láng khắp sàn. Tôi thì chỉ biết vừa nắm tay vừa nói “ráng lên em!”
Đến đầu dãy phòng sinh thì cô hộ lý quát tôi thật to: “Ai cho anh vào đây. Để thai phụ đi một mình, đi ra ngay đi.” Tôi vẫn ráng đỡ vợ thêm một đoạn nữa. Cô ấy bảo: “Thôi anh ra đi em tự vào được.” Nhìn cô ấy bước đi khó khăn từ phía sau tôi cũng có thể tưởng tượng được cô ấy đang đau như thế nào.
9 giờ rồi, sao vẫn chưa thấy vợ mình ra, vợ người ta vào sau mà ra hết rồi. Cứ mỗi lần có giường được đẩy ra là tôi lại lao vào, nhưng vẫn là vợ người ta… Tôi bắt đầu nóng lạnh không ngừng, nhìn sang thấy mẹ vợ ngóng con gái đến tụt cả huyết áp mà thương quá.
10 giờ, tôi không được vào, cũng không biết phải làm sao. Đành nhờ một chị vào khám thai xem dùm vợ tôi thế nào rồi, 15 phút sau chị ấy ra bảo: “Nó đang quỳ dưới đất ôm bụng khóc chứ chưa đẻ.”
Nước mắt tôi bắt đầu chảy, cảm giác lúc đó không thể diễn tả được. Chỉ ước trong cái phòng đẻ đó là tôi chứ không phải cô ấy!
11 giờ bác sĩ ra báo với tôi: “Vợ em khó đẻ rồi, kiệt sức rồi nhưng vẫn chưa đẻ được, bây giờ phải truyền nước để có sức đẻ, em phải kí vào đây thì chị mới truyền được”. Tôi cầm ngay cây bút ghi thông tin của mình mà không còn nhớ được tên công ty mình làm là gì để ghi nữa, phải 5 giây sau mới chấn tỉnh lại được, tay vẫn run bần bật nguệch ngoạc cho xong.
11 giờ 45: Tôi vừa bước ta khỏi nhà về sinh thì mẹ chạy vội lại bảo: “Bác sĩ tìm con kìa, nhanh lên!”
Tôi chạy ào đến thì vẫn chẳng thấy vợ đâu cả. Bắt đầu hoang mang tột độ:
– Vợ em đâu chị?
– Vợ em khó đẻ rồi, đồng ý mổ thì ký vào đây nhanh đi em.
Tôi lại cầm cái cây bút đó 1 lần nữa, chưa bao giờ tôi lại sợ ký như vậy.
Ký xong tôi mới nghĩ lại tại sao có mẹ vợ ở đó, vào lúc khẩn cấp như vậy mà phải tìm tôi để ký. Cái khoảnh khắc ấy tôi mới chợt nhận ra rằng, bây giờ tôi là người quyết định mạng sống của cô ấy chứ không phải là cha mẹ nữa rồi.
Chồng là một thứ gì đó còn quan trọng hơn cả người thân nữa đấy các anh ạ. Hãy yêu cô ấy thật nhiều nhé!
Từ hôm đó đến giờ tôi chưa có dịp cảm ơn cô ấy. Tôi cứ nghĩ về điều đó mãi. “Cảm ơn em. Anh yêu em!”
Nguồn: eva.