Chồng tôi là người vô tích sự. Ngoài ba mươi tuổi không nghề ngỗng gì, bởi anh học hành không đến nơi đến chốn. Nhà có điều kiện nên bố mẹ chồng tôi suốt ngày đi chạy bằng, chạy điểm cho anh. Đến khi anh lớn rồi, vì không tự tin, không thực lực nên chẳng kiếm được việc, không đâu người ta nhận.
Tôi con nhà lao động, bố mẹ vất vả chật vật mới nuôi được mấy chị em tôi học hết cấp ba. Hết cấp ba, tôi đi làm thêm phụ giúp gia đình, rồi học nghề buổi tối. Tôi kiếm được một công việc ổn định. Các con dần trưởng thành, bố mẹ tôi đỡ vất vả hơn vì đứa nào cũng đều tự lo được cuộc sống.
Tôi lấy chồng, cậu út lấy vợ, hai vợ chồng nó làm ăn khấm khá, hiếu thảo nên bố mẹ tôi được nhàn nhã tuổi già. Chẳng bù cho bố mẹ chồng tôi, đến giờ vẫn khốn khổ vì ông con hơn ba mươi tuổi không tự thân làm nổi việc gì.
Anh thất nghiệp ở nhà nhưng rất lười, không bao giờ hỗ trợ tôi trong bất cứ việc gì, quen thói ăn sẵn có bố mẹ phục vụ, động đâu hỏng đấy, hỏng chỗ nào có bố mẹ đem tiền đi cứu. Anh ra ngoài rất huệnh hoạng, sỹ diện với bạn bè, nhưng ở nhà thì chình ình một đống không tham gia bất cứ việc gì, như người ở trọ.
Công việc khó khăn cần giải quyết anh không bao giờ dám chường cái mặt ra, toàn tôi phải tự lo. Nhiều khi tôi nghĩ, tại sao một người đàn ông trưởng thành mà đến những việc cỏn con tôi có thể xoay từ khi 18 tuổi anh lại không làm nổi, thậm chí rất sợ làm.
Tôi cám cảnh bố mẹ chồng cưng chiều anh nên mâu thuẫn nặng với các cụ. Tôi đề nghị thuê nhà ra ở riêng, với hy vọng tách anh ra sự bảo bọc của cha mẹ sẽ giúp anh thay đổi.
Nhờ vợ chồng cậu út hỗ trợ, tôi mở được một cửa hàng nho nhỏ, kế hoạch là để chồng tôi quản, học làm học ăn dần dần. Nhưng anh thường xuyên bỏ cửa hàng đi bù khú với đám bạn vô công rồi nghề.
Có lần tôi ức chế khi vừa phải đi làm vừa ôm nốt cửa hàng, đã chạy ra chỗ anh nhậu làm ầm lên một trận. Sau lần đó, anh bỏ về nhà bố mẹ đẻ!
Bố mẹ chồng trách tôi không hiểu tính nết chồng, đối xử với chồng thiếu tôn trọng. Chồng tôi thì bảo “mày sang xin lỗi tao, tao mới về”. Mẹ chồng ngọt nhạt khuyên tôi phải hiểu cái sỹ diện đàn ông nó lớn lắm, xin lỗi chồng một câu cho cửa nhà êm thấm.
Có ai rơi phải vào cảnh như tôi không? Xin cho tôi biết các bạn đã xử lý thế nào. Bởi bản thân tôi lúc này đang rất chán. Chồng hèn, kém đủ đường lại còn sỹ diện hão. Phải chi hồi đó tôi đừng ngu dại yêu rồi lấy anh, tòi ra một đứa con thì bây giờ không đến nỗi bế tắc thế này.
Nhà tôi rất thương tôi vì lấy phải thằng chồng nẫu đời quá. Nhiều người khuyên tôi bỏ. Nhưng tôi mà ly hôn thì con tôi sẽ thế nào? Nó còn nhỏ quá và rất yêu bố. Liệu tôi ly hôn có phải là tàn nhẫn với con không?
Theo M.Lê/Dân Trí