Câu chuyện thứ nhất.
Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh. Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới, nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng.
Nhưng dường như trời không thương mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng. Việc đồng áng làm không nổi, có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn. Lúc đó học sinh ở trường trung học mỗi tháng phải nộp 30kg gạo. Đứa con biết mẹ không có khả năng nên nói với mẹ: “mẹ, con sẽ nghỉ học để giúp mẹ làm ruộng”.
Mẹ vò đầu con, âu yếm nói: “con có lòng thương mẹ như vậy, mẹ rất vui, nhưng không đi học không thể được, yên tâm. Mẹ sanh con mẹ sẽ có cách nuôi con. Con đến trường ghi danh đi, mẹ sẽ mang gạo lên sau. Đứa con ngang bướng cãi lại, không chịu lên trường, người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần đầu tiên 16 tuổi trong đời bị mẹ đánh như vậy.
Đứa con cuối cùng cũng cắp sách đến trường, nhìn sau lưng con cứ xa xa dần theo con đường mòn, người mẹ vò trán suy nghĩ. Không lâu, bếp của trường cũng nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang đến, bà khập khễnh bước vào cổng, với hơi thở hổn hển từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu.
Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra xem, hốt một vóc lên xem lập tức cột chặt miệng bao lại nói: “bậc phụ huynh các người thích làm những việc có lợi cho mình. Bà xem gạo nè, có thóc có sạn có hạt cỏ…làm sao mà ăn”. Người mẹ ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói lời xin lỗi. Người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà.
Người mẹ lại móc trong túi gở ra mấy lớp vãi lấy ra 5 tệ nói với người phụ trách: “đây là tiền phí sinh hoạt của con tôi tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm. Ông đùa nói: “thế nào bà nhặt được trên đường đó à” bà mắc cỡ đỏ mặt nói cám ơn rồi quay lưng đi.
Rồi lại đến một tháng, bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp, người phụ trách nhà bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đủ màu sắc. Ông nghĩ, có lẽ lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng từng chữ nói với bà: “bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều nhận, nhưng làm ơn để rịêng ra, cho dù thế nào cũng không được để chung, như vậy chúng tôi không thể nào nấu được, nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ không nhận”.
Bà hốt hoảng thành khẩn nói: “Thưa ông! gạo nhà tôi đều như vậy cả, phải làm thế nào?” Người phụ trách đùng đùng nói: “một sào ruộng nhà bà mà có thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à? thật buồn cười”. Bị la như thế bà không dám nói năng gì, lặng lẽ cúi đầu, người phụ trách cũng làm lơ để bà đi.
Đến tháng thứ ba, bà lại vất vã vác đến một bao gạo,vừa nhìn thấy người đàn ông la bà lần trước, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội hơn là khóc. Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “tôi nói vậy mà bà vẫn cứ như vậy không đổi. Sao mà ngoan cố, cũng thứ gạo tạp nham này, bà xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về vậy!”
Hình như bà đã dự đoán trước được điều đó, bà liền quỳ xuống trước mặt người phụ trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “tôi nói thật với ông, gạo này là …tôi đi xin đấy”. Ông giật bén người, hai mắt tròn xoe nói không nên lời.
Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “tôi bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng được. Con tôi đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học.”
Bà cầu xin người phụ trách làm thế nào vừa giấu bà con hàng xóm lại càng sợ đứa con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi ngày trời còn chưa sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn khoảng 10 dặm để van xin lòng thương của những người khác, rồi đợi trời thật tối bà một mình âm thầm về. Gạo bà xin được đều để chung vào.
Tháng kế tiếp vừa mang gạo đến trường bà nhìn người phụ trách, chưa nói mà nước mắt lưng tròng. Ông đỡ bà dậy nói: “thật là người mẹ tốt, tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn học phí cho con bà”. Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắc đầu nói: “đừng…đừng…nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn thương và như thế ảnh hưởng đến sự học của nó. Ông hiểu ý bà nói: “à, thì ra bà muốn tôi giấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khễnh như người què quay lưng đi.
Cuối cùng thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với nét mặt hiền hoà nói: “vì gia đình bà quá nghèo, trường sẽ miễn học phí và tiền sinh hoạt 3 năm”. Ba năm sau, đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa. Ngày tốt nghiệp, chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú ý người học sinh có hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta khó chịu nói: “thi đạt điểm cao có rất nhiều, vì sao bảo em lên lễ đài?” Lại càng làm mọi người ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đỗ liên tiếp ba hồi trống vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái bao đựng gạo của người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện “Người mẹ đi xin gạo để nuôi con ăn học”. Dưới lễ đài mọi người im bặt, Hiệu trưởng nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là câu chuyện ba cái bao của người mẹ đi xin, trên đời này đem vàng cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây sẽ mời người mẹ vĩ đại đó lên lễ đài”.
Đứa con trong lòng nghi nghi, nhìn lại phía sau xem, thấy người phụ trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Lúc đó chúng ta không biết đứa con trong lòng nghĩ gì? Tin tưởng rằng sẽ làm cho cậu ta rung động nhưng không hãi hùng lo sợ. Thế là tuồng kịch tình mẫu tử ấm áp nhất đã được diễn ra. Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp lánh tình yêu thương của người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc, “mẹ…mẹ của con…” trải qua bao nhiêu năm tháng câu chuyện của mẹ vẫn còn sáng mãi trong truyền thuyết.
Câu chuyện thứ hai.
Có 1 chàng trai nọ, nhân ngày 8/3, đến cửa hàng hoa mua một bó hoa tặng mẹ. Nhưng vì nhà mẹ anh quá xa thành phố nên anh đã trả thêm tiền để nhờ chủ tiệm hoa chuyển giúp.
Cùng lúc đó, một cô bé chạy vào hỏi mua một bó hoa (10 đô/ bó hoa hồng) nhưng cô bé chỉ có 6 đô trong tay, chủ cửa hàng không chịu bán cho cô bé mặc cho cô bé hết sức năn nỉ. Anh chàng trai thấy vậy liền nói với chủ cửa hàng: “hãy bán bó hoa đó cho cô bé! 4 đô tôi sẽ trả!”.
Sau khi giúp cô bé xong, chàng trai lái xe với 1 tâm trạng vui vẻ vì đã tặng được bó hoa cho mẹ mình nhân ngày 8/3. Bỗng, két… chiếc xe thắng đã xém đụng vào cô bé mua hoa lúc nãy. Anh hỏi cô bé: “Tại sao cháu chạy nhanh thế?”. Cô bé nói: “Tại vì nhà cháu xa lắm nên cháu phải chạy hết sức để tặng được bó hoa cho mẹ nếu không qua ngày hôm sau sẽ hết ý nghĩa.
Anh chở cô bé về nhà, đường càng ngày càng tối, cuối cùng, cô bé bảo anh ta dừng lại ở 1 nghĩa trang và cô bé đặt bó hoa lên mộ mẹ của cô bé và ôm khóc. Chợt, hai hàng nước mắt cũng lăn dài trên má anh, cùng với đó là dòng suy nghĩ về mẹ, về thời thơ bé, về cuộc sống. Anh đã tự hỏi mình rằng, mẹ cô bé tuy đã chết mà cô bé còn đến tận bên mộ dể tặng hoa, vậy thì tại sao, mẹ anh còn sống mà anh không thể bớt chút thời gian về thăm và tặng hoa cho mẹ.
Đưa cô bé về nhà xong, chàng trai lập tức gọi điện cho tiệm hoa, nói với họ hoãn việc giao hoa lại và đưa bó hoa đến cho anh. Anh đã chạy xe suốt mấy giờ liền về nhà, tặng hoa và sà vào lòng mẹ. Một niềm hạnh phúc trào dâng khiến cả hai mẹ con không nói nổi thành lời.
Các bạn thấy đấy, chúng ta đều yêu mẹ, nhưng cuộc sống bận rộn nhiều khi đã làm chúng ta quên đi những hành động thiết thực để mang lại niềm vui cho mẹ.
Mỗi khi năm mới về, chúng ta thường lên kế hoạch cho bản thân, nào là trong năm sẽ tốt nghiệp khóa học nọ, tiến cử vào vị trí kia, đi du lịch ít nhất vài nơi,…Nhưng mấy ai trong chúng ta đã đặt ra quyết tâm rằng, năm nay sẽ về thăm mẹ bao nhiêu lần, đưa mẹ đi chơi mấy nơi…hay đơn giản là trực tiếp tặng quà cho mẹ trong những ngày đặc biệt?
Nguồn Tổng hợp.